Cảnh tượng của những chuyện đã qua không ngừng xuất hiện trước mắt Phương Lâm, từ một khắc khi hắn ra đời, mỗi chuyện hắn trải qua, mỗi lần hỉ nộ ai nhạc, đều tái hiện lại một lần, mỗi màn đều vô cùng rõ ràng, giống như vừa mới ngày hôm qua.

Giọng nói và dáng điệu của cha mẹ, thanh âm của cố nhân, người yêu cười nói. . . .

Phương Lâm rong chơi trong đó, lấy góc độ của một người đứng xem quan sát tất cả, lo âu và bất an trong lòng dần dần giảm bớt.

Khi hắn nhìn xong tất cả cuộc đời mình, trái tim Phương Lâm trở nên bình tĩnh, dường như là đã hiểu ra rất nhiều thứ.

- Vạn vật thế gian đều không thoát khỏi sinh tử, ta đã vượt qua sinh tử, nên vượt qua hết thảy.