Trước mặt Phương Thanh Dạ và Bạch Tình Tuyết có một cái kén màu vàng, vốn cái kén này vẫn luôn ảm đạm xám xịt hầu như không còn sinh khí, giống như một vật chết. Mà bây giờ, bên trong kén vàng này đã mơ hồ có khí tức tràn ra, mặc dù hết sức yếu ớt nhưng đối với Phương Thanh Dạ và Bạch Tình Tuyết đã trấn thủ ở đây nhiều năm mà nói, họ rất không muốn nhìn thấy cảnh này. Trong kén vàng này là bản thể Cổ Linh Đồ Sơn, mà kén vàng có khí tức dao động, nói rõ bản thể Cổ Linh Đồ Sơn đã có dấu hiệu thức tỉnh. - Đại kiếp đã bắt đầu, sinh cơ chúng sinh thiên hạ đang hội tụ về nơi đây, sớm hơn chúng ta dự đoán rất nhiều. Phương Thanh Dạ nói, giọng vẫn bình tĩnh, cũng mơ hồ mang theo một tia lo âu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương