Phương Lâm phun ra một ngụm trọc khí, mở mắt ra và nhìn vào thanh hồng kiếm ở bên cạnh,thần sắc không khỏi có chút hoảng hốt. Trước mắt dường như lại hiện lên hình ảnh tiêu sái của lão nhân tóc bạc.

Mặc dù thanh hồng kiếm còn ở đó, nhưng người không còn ở đó nữa.

Trong mấy ngày nay, Phương Lâm đã cố để không nghĩ đến cái chết của Cảnh Trục Long, bởi vì mỗi lần nhớ tới thì trong lòng vô cùng nặng nề.

Đối với Phương Lâm, Cảnh Trục Long vừa là người thầy, vừa là người bạn. Trong thời điểm mình yếu nhất, Cảnh Trục Long một mực giúp đỡ mình. Nếu không có Cảnh Trục Long, chỉ sợ là Phương Lâm không sống đến bây giờ mà đã chết ở một xó xỉnh nào đấy.

Hai người đã từng đề phòng nhau như kẻ địch, đặc biệt là Phương Lâm. Trong một thời gian dài, hắn cảm thấy người này đã từng là yêu thánh đang tính toán có ý định chiếm lấy cơ thể của mình.