Thập Vạn Sơn Xuyên, toàn cảnh đầy thi hài tràn ra thi khí ngập trời, đập vào mắt là những cao thủ tiếng tăm lừng lẫy của Cửu Quốc Thất Hải, trong đó lấy cường giả kiếm đạo chiếm đa số. Kiếm khôi bình xảy ra dị biến, khiến cho rất nhiều cao thủ tham gia kiếm khôi bình Cửu Quốc Thất Hải đều mất mạng. Kể cả nhân vật như Đường Hoàng cũng đã trở thành một trong rất nhiều thi thể ở đây. Đáng tiếc Đường Hoàng một đời Hoàng giả, được người Cửu Quốc kính nể, ngay cả Tề Thiên Yêu Thánh cũng xem là bằng hữu khó được. Ai cũng không ngờ hắn sẽ chết như vậy, chết tại một vùng đất không người hỏi thăm, ngay cả một người giúp nhặt xác cũng không có. Chẳng biết lúc nào người che dù đã xuất hiện ở đây, đứng ở một vách núi bị nghiền nát, nhìn xem những thi thể thất linh bát lạc dưới vách núi, trên mặt vô hỉ vô bi, nhìn không ra bất luận vẻ mắt cái gì. Đột nhiên, trong thi thể thi thể như núi có một thứ bé nhỏ chui ra. Ánh mắt người che dù biến đổi, nhìn chăm chú vào thứ chui từ trong đống thi thể ra. - A...mùi thơm này thật mê người, bổn đại gia rốt cuộc có thể ăn no nê. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương