Trong lúc Phương Lâm huy hoàng được muôn người chú ý, lại có một người vô cùng cô đơn, dường như tất cả mọi người đều đã lãng quên hắn, hào quang quá khứ toàn bộ tiêu tan vào thời khắc này.

Người này chính là Tề Liên Thịnh, là Tuyệt Đại Thiên Kiêu cùng sóng vai với Phương Lâm ngày xưa, cũng từng được rất nhiều người Đan Thánh Cung ký thác kỳ vọng, hơn nữa cũng có cơ hội trở thành Đan Đạo Chí Tôn.

Chỉ tiếc, người thành tựu ngày Đan Tôn hôm nay không phải là Tề Liên Thịnh hắn, mà là Phương Lâm, kém một bước chính là chênh lệch lớn không cách nào tưởng tượng, từ nay về sau không còn song kiệt Đan Thánh Cung nữa, Tề Liên Thịnh hắn cũng không còn khả năng cạnh tranh với Phương Lâm.

Dù Tề Liên Thịnh đã đến cực hạn của cảnh giới Luyện Đan Sư Cửu Đỉnh, cuối cùng vẫn không so được với Phương Lâm, Đan Tôn giống như võ đạo Chí Tôn, đều là tồn tại áp đảo tất cả mọi người trong Thiên Hạ, chỉ có thể ngẩng mặt ngước nhìn.

Tề Liên Thịnh đứng trong phòng Luyện Đan của mình, vẻ mặt lại không có gì thay đổi, cảnh tượng hoành tráng khi Phương Lâm thành tựu Đan Tôn hắn không đến xem, chỉ lẳng lặng đứng ở đây, không ai để ý đến hắn.