Tề Vân khi gửi chiến báo đến Hợp Châu còn phải vòng qua Kiềm Châu, để tránh cho người truyền tin bị quân địch bắt giữ khi đi qua vùng đất phía nam. Còn tướng lĩnh của Vĩnh Châu, khi bị “Giao Châu Vương” tấn công thành, đã lập tức gửi chiến báo qua đường khẩn cấp sáu trăm dặm về Tiền Đường. Vì vậy, vào ngày 11 tháng 3, Lăng Đế đã biết tin “Giao Châu Vương” của ông phản bội. Không chỉ Giao Châu khó giữ, mà ngay cả Kinh Nam cũng bị đe dọa từ cả trước lẫn sau!
Một đội quân bốn vạn “tinh binh”, nhận được vàng bạc, châu báu và lương thảo, binh khí của ông, vậy mà lại đâm một nhát chí tử vào bụng ông!
Lăng Đế tức giận đến mức bốc hỏa, đập mạnh xuống bàn, vừa quăng mạnh bản chiến báo xuống đất, vừa nghiến răng: “Đáng hận, thật đáng hận!”
Thừa tướng đứng phía trước vội cúi người nhặt chiến báo lên. Vừa đọc được một nửa, người đã lảo đảo mấy bước.
Quần thần vây lại, chẳng mấy chốc biến thành một đám kiến bò trên chảo nóng. Hơn hai mươi vạn đại quân đều được bố trí ở bờ nam Trường Giang, còn quân ở Giao Châu đều là những binh sĩ vừa được tập hợp tạm thời, bao gồm bốn vạn thổ phỉ vừa chiêu hàng. Nếu bọn thổ phỉ chiến đấu tốt, Lăng Quốc có lẽ còn năm phần thắng, nhưng một khi bọn chúng phản bội, Lăng Quốc nhất định sẽ diệt vong.