Lăng Đế một mặt trả lời qua quýt sứ giả của nước Vệ rằng mình cần suy nghĩ thêm, mặt khác lại phái ngay Hộ bộ thượng thư Kỷ đại nhân cưỡi ngựa, gấp rút lên đường trong đêm đến Phủ Châu để thuyết phục thủ lĩnh sơn tặc Ngô Vinh đầu hàng. Từ Tiền Đường đến Phủ Châu cách nhau hơn ngàn dặm đường, nhưng càng đi về phía tây thì núi non càng nhiều. Nếu không phải Kỷ đại nhân có mang theo năm trăm kỵ binh hộ tống, thì có lẽ giữa đường đã bị một đám sơn tặc nào đó giết hại rồi. Đi lòng vòng mãi, cuối cùng Kỷ đại nhân cũng đến được địa bàn của Ngô Vinh và đám sơn tặc chiếm đóng. Ông mặc quan phục, đứng trước các cung thủ canh giữ lối vào sơn đạo, tự giới thiệu thân phận. Sau đó, ông được cho phép mang theo mười kỵ binh tiến vào, mà những kỵ binh này thực chất chỉ là để mang năm rương châu báu, đóng vai trò khuân vác. Đường núi gồ ghề, mười một người khi thì leo lên, khi thì trèo xuống, có lúc còn phải ngồi thuyền. Sau khi vượt qua năm nơi có sơn tặc canh giữ, họ mới đến được một thung lũng đầy ruộng đồng. Vì vẫn còn trong tháng Giêng, trên ruộng chỉ có những cánh đồng cải dầu xanh tươi và một vài loại rau thường thấy ở Giang Nam. Trâu bò, cừu và la ngựa nhởn nhơ ăn cỏ khắp nơi. Những đứa trẻ mặc áo vải chạy chơi khắp nơi, từ xa xa vọng lại tiếng trẻ con đang ê a đọc sách từ một ngôi nhà nào đó. Khung cảnh yên bình trước mắt không khác gì một chốn đào nguyên thanh bình tách biệt với thế gian. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương