Chiều ngày mồng hai tháng Đông, Trình Trưởng Tướng và Phùng Tịch cuối cùng cũng đến được ngoại thành Lạc Dương sau một chặng đường dài đầy bụi bặm. Cổng thành vẫn đang trong tình trạng giới nghiêm, thương nhân và dân thường không được phép ra vào. Quân lính canh gác trên tường thành khiến cho vùng đất trọng yếu của kinh thành càng thêm phần uy nghiêm và khốc liệt. Dù là đại tướng quân dũng mãnh, nhưng không dẫn theo binh mã thì một khi có biến cố, cũng khó mà thoát khỏi sự bao vây của hàng vạn quân giữ thành. Chính vì thế, việc các tướng biên cương dám phụng lệnh tiến vào kinh thành lúc này chứng tỏ họ thực sự rất tin tưởng vào Tiêu Trận, ít nhất là sẵn lòng đánh cược một lần. Trình Trưởng Tướng vui vẻ nói: “Để ta dẫn đường cho Quốc công!” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương