Tiêu Trận tiễn Lỗ Cung xong liền quay lại đại sảnh, tiến vào phòng phía đông.

Tống Tuệ đang ngồi trước một chiếc bàn nhỏ phía bắc, thờ ơ thưởng thức một chậu hoa cúc trắng.

Tiêu Trận hỏi: “Dưới đất lạnh, sao nàng không ngồi lên ghế?

Tống Tuệ im lặng, không đáp.

Tiêu Trận thấy nàng thích ngồi đó, bèn kéo một chiếc ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh nàng. “Mùa xuân ngắm mẫu đơn, thu đông ngắm cúc, nếu không phải cuộc sống của chúng ta tốt đẹp hơn, ta còn không biết nàng cũng là người tao nhã như vậy.