Tiên đế băng hà, tân đế mới lên ngôi, cấm quân phần lớn là tân binh mới được tuyển mộ vài tháng. Đây quả thật là thời cơ tốt nhất để Hoàng Khởi Lân và Lữ Thắng phản bội triều đình. Hoàng Khởi Lân chọn cách đầu quân cho nước Lăng, còn Lữ Thắng thì tự xưng đế ở Lương Châu, đặt quốc hiệu là Vũ, và bắt đầu điều quân tấn công dần về phía Trường An. Tin tức chiến sự từ hai nơi hầu như đến kinh thành cùng một lúc. Hàm Khánh Đế tức giận ném bản báo cáo từ Hợp Châu xuống sàn đá sáng bóng trong đại điện: “Trẫm vừa đề bạt Vương Định Hiến, hắn đã tặng trẫm món quà lớn thế này! Cái đầu hắn bị chó gặm mất rồi sao? Trẫm rõ ràng đã nhắc hắn phải phòng bị kỹ lưỡng, tránh để nước Lăng lợi dụng cơ hội. Mới chỉ một đêm thôi, mà tốc độ thế này, có lẽ quân Thanh Châu và quân Lăng đã chiếm hết vài vùng phía đông Hợp Châu rồi!” Khi quở trách, Hàm Khánh Đế luôn trừng mắt nhìn quốc trượng Vương Bang Hiến. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương