Khi Phạm Chiêu tìm đến ngự thư phòng, Hoàng đế Hàm Khánh vừa mới ngồi xuống trước bàn ngự án. Mặc dù tiên đế đã băng hà nửa tháng, nhưng những vật dụng trên ngự án vẫn là đồ của tiên đế. Hàm Khánh Đế nhẹ nhàng chạm vào các vân gỗ trên mặt bàn. Ngài vẫn còn nhớ thương phụ hoàng, nhưng càng ngày ngài càng tận hưởng cảm giác được mọi người xung quanh kính trọng, nâng niu. Không còn ai dám trách mắng ngài, cũng không còn ai khoe khoang về con cái trước mặt phụ hoàng, và những trưởng bối từng ngang hàng với tiên đế, những thầy từng cho rằng ngài học chưa đủ giỏi, giờ đây đều phải quỳ phục dưới chân ngài. “Hoàng thượng có ở trong không? Ta muốn gặp hoàng thượng! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương