Mùa xuân ở Lạc Thành đến sớm hơn một chút so với Tấn Bắc. Vừa cuối tháng hai, gió thổi tới đã ấm áp. Một cơn mưa nhỏ bất chợt ghé qua trong đêm, tí tách không ngừng, mang đến cho căn phòng chút không khí ẩm ướt. Trong chiếc giường tứ trụ, Tống Tuệ bị Tiêu Trận làm tỉnh giấc trước khi kịp nghe thấy tiếng mưa bên ngoài. Vừa tránh những nụ hôn nồng cháy của Tiêu hầu gia, nàng vừa bất lực hỏi: “Chàng không biết đủ sao? Ba mươi mốt tuổi rồi mà vẫn như lúc hai mươi sáu, không bao giờ thấy thỏa mãn. Tiêu Trận đáp: “Vài đêm tới ta không về nhà, sợ nàng lại mong nhớ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương