Vì không chắc phía sau còn quân Lương hay không, Tống Tuệ mãi đến khi Trịnh Khiêm dẫn theo hơn ba ngàn binh lính đuổi kịp mới hiện thân từ trên vách đá. Trịnh Khiêm còn đang kinh ngạc trước thi thể của Phong Duẫn, bất chợt nhìn thấy Tống Tuệ đang đứng trên vách đá dốc đứng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, khiến hắn sợ hãi đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài. Hắn vội dẫn một đội lính đứng dưới chân núi, ngửa đầu hô lên: “Tống tướng quân, cẩn thận!” Vách đá dốc như vậy, nàng đã leo lên bằng cách nào? Tống Tuệ buộc chặt cây cung sau lưng, một tay bám vào chỗ có thể bám trên vách đá, tay kia cầm dao găm cắm sâu vào vách, chỉ trong vài cái chớp mắt đã nhảy xuống đứng trước mặt Trịnh Khiêm. Trịnh Khiêm cùng hơn ba ngàn binh lính nước Dụ đều không khỏi ngưỡng mộ nàng đến mức cúi đầu bái phục. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương