Đông Lăng và Tây Lương đã cài cắm nhiều gián điệp trong các vùng đất của Đại Dụ triều, ngược lại Đại Dụ cũng bố trí nhiều trạm gác ngầm tại hai nước này. Những việc như hối lộ quan lại có thể khó bị phát hiện, nhưng một khi bất kỳ nước nào bắt đầu điều động binh mã với quy mô lớn, đều không thể thoát khỏi tai mắt của nhau.

Cũng giống như Đông Lăng và Tây Lương biết ngay khi Đại Dụ khai chiến với nước Ô, vào cuối tháng ba, khi hai nước này chia quân điều binh lên phía bắc, Hoàng đế Hưng Bình cũng ngay lập tức nhận được tin tức.

Các quan văn trong triều đình Lạc Thành như những con kiến trên chảo nóng, đặc biệt là những vị quan đã phản đối việc Hoàng đế Hưng Bình xuất binh phạt nước Ô. Họ một lần nữa đứng ra khuyên can hoàng đế nhanh chóng đình chiến với nước Ô và điều quân tiếp viện cho tuyến phía nam.

Hoàng đế Hưng Bình nói: “Lo cái gì chứ? Quân của hai nước Lăng và Lương cộng lại cũng chỉ có bốn mươi vạn, trong khi trẫm có sáu, bảy mươi vạn đại quân từ Trường An, Thanh Châu, Kinh Hợp tứ địa và quân kinh thành, sao phải sợ họ?

Một vị quan lên tiếng: “Hoàng thượng, Đại Dụ triều tuy có sáu, bảy mươi vạn tinh binh, nhưng nếu phải đánh ba mặt trận cùng lúc, việc cung ứng lương thảo sẽ rất khó khăn. Một khi lương thảo thiếu hụt, làm sao quân lính nơi tiền tuyến có thể chiến đấu?