Chiều tối, Tiêu Trận và Tiêu Dã cùng nhau trở về nhà. Chưa đến sảnh Hiền Hòa, họ đã nghe thấy tiếng cười vang lên từ sân trước, có tiếng của Đại Lang và Nhị Lang nhà họ Tôn, cùng với tiếng của Tống Thiện và Miên Miên. Tiêu Dã tạm quên đi những chuyện phiền phức bên ngoài, quay sang nói với người anh đi trước: “Nhị ca, nhà mình cũng có không ít trẻ con rồi, khi nào thì huynh định cho ta thêm một cháu trai hay cháu gái đây? Nói thật, huynh và nhị tẩu thành thân cũng đã hai năm rồi, sao vẫn chưa có tin vui gì?” Tiêu Trận đáp: “Đúng là đã hai năm, nhưng trong đó có hơn một năm là xa cách, hơn nữa, ta còn chưa sốt ruột, sao đệ lại sốt ruột chứ?” Tiêu Dã nói: “Ta không sốt ruột, chỉ tiện miệng hỏi thôi.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương