Bấy giờ Cô Linh nhìn lại các Cô Cậu và các Thị Hầu, cũng như các Cô đệ tử vẫn đang vái lạy khóc lóc ỉ ôi trước hương đường của mình, đoạn nói:

- Ta chết đi rồi mà thấy cảnh người đời thương xót thế này, cũng mãn nguyện lắm rồi, nay chỉ có em Chân Như nhìn được ta, vậy lại đây nghe ta truyền nói.

Chân Như liền bước lại quỳ lạy trước Cô Linh, Cô phán:

- Nay công việc ở phủ Sơn Trang thờ Mẫu Thượng Ngàn và Mẫu Liễu Hạnh, ta giao cả lại cho Em Dung, Em Dung khởi hành sau nên khi tới chùa thì Diệu Thiện Tiên Sinh đã đi mất rồi, có lẽ đang trên đường trở về hoặc là đang nán lại chờ đợi, chẳng thể tham gia lễ tang của ta. Còn em Chân Như, em là người có Căn Phật Mẫu*, mới chỉ là Tân Đồng nhập môn chưa lâu mà đã cách cảm được với Mẫu, như thế thực rất hiếm gặp, chuyên tâm vào công việc Hầu Thánh thì về sau ít ai bì kịp, em cũng chính là hòn ngọc quý của đạo ta giống như Diệu Thiện Tiên Sinh bên trong tăng đoàn vậy. Thế nhưng em là người mới, chưa thể đảm đương trọng trách, em ở bên cạnh học việc với Cô Dung, việc trong phủ nhất nhất nghe theo Dung sai khiến, sau này nếu Cô Dung mất trước thì em lên thay, Cô Dung còn thì em ở lại theo Cô Dung cho trọn đời ở phủ Sơn Trang này, đừng mở phủ khác thì mới được hưởng phước báu tứ phủ trọn đời. Em quy đạo ta, nhưng vẫn để cho giữ gọi bằng pháp danh nhà chùa, em có nhớ lời ta chăng?

Chân Như quỳ lạy đáp: