Chuyến tàu muộn đêm đó từ Nam Thuận tới Hà Nội thật buồn, trong khoang tàu chỉ có hai người ngồi lặng yên, chẳng ai nói với ai câu nào, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng… Lệ thi thoảng lại ngước nhìn Tiên Sinh Diệu Thiện, anh ngồi đó bên cạnh cô mà cảm tưởng như đang ở nơi xa xôi diệu vợi, chỉ cách nhau một bàn tay mà cảm tưởng như chẳng bao giờ có thể với tới được người… Đầu anh tựa vào thành kính của toa tàu, đôi mắt hướng ra ngoài nhìn những cột đèn đường lao đi vùn vụt trong đêm, tay anh lần lần chuỗi tràng hạt màu vàng… Anh là người thế nào, cô cũng đã biết rồi…Nhưng cái cô biết có thực sự là tất cả về anh không? Con người gầy gò nhỏ bé kia, ẩn chứa bên trong đó là cả một bầu trời trí tuệ, tri thức, một thế giới lạ lẫm hoàn toàn đối với cô, những tư tưởng, những nhân sinh quan, những bí thuật lạ kì, và những câu chuyện kể nghe như thật hoang đường đối với ai không tận mắt chứng kiến nó… Thật là, Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương