Đêm ấy gió nhẹ hiu hiu thổi, ở nơi bến Kim Giang vắng lặng như tờ, Cô Linh và Huyền Đỉnh cùng ngồi trước một mô đất nhỏ, có đặt một bài vị trấn lên trên, hướng về phía mặt sông, trên bài vị ghi bằng chữ xưa, trước bài vị có cắm một con dao và ba cây nhang đỏ.

Huyền Đỉnh chắp tay lầm rầm khấn vái hồi lâu, dưới sông bỗng nhiên cuộn lên sóng dữ ầm ầm, thế rồi từ dưới lòng sông bỗng nhiên rẽ sóng, ngoi lên một con quái vật hình thù kì dị, có nửa thân trên là rồng, nửa thân dưới là cá sấu, bên trên có ba vị tướng cưỡi theo, tướng đi đầu là một tướng mặc chiến bào trắng, tay cầm thanh thủy kiếm. Rồng ấy chính là Lưỡng Long, thần thú của Kim Giang, hai tướng phía sau ấy xích thủy và nhục khật, các tướng của Kim Giang, vị tướng mặc giáp trắng chính là tướng Thanh Từ, chiến tướng của Kim Giang. Chúng cùng hiện ra quắc mắt nhìn xuống dưới nơi bài vị và chỗ Huyền Đỉnh cùng Cô Linh đang ngồi, Thanh Từ quát lớn:

- Con tiện nữ, mày to gan lắm, mày dám hại tới cả Thần Thánh sao?

Cô Linh cúi đầu nói:

- Lạy các vị Thần, con còn thơ bé trót dại dột, tội con sai đến đâu thì con xin chịu tới đó, chỉ mong các thần thương xót mà tha cho Cửu Tổ của Vu Sơn một con đường sống.