Bác sĩ Phúc nói: -Việc tâm linh cũng khó nói lắm, chúng ta đều là người có tri thức trong xã hội, nói ra với người tín thì chẳng sao, nhưng với người không tín thì tôi sợ ảnh hưởng đến nhiều thứ, chắc cứ đợi thời gian nữa là ông khắc rõ thôi. Ông Quân chợt đổ mồ hôi, ông vội vã lau miệng, uống gấp một ly rượu, nắm lấy tay bác sĩ Phúc rồi ân cần nói: -Bác sĩ biết điều gì xin cứ nói ra cho tôi hay với, nếu rủi có việc tà ma xảy đến, thì tôi còn biết đường đi lối lại… Giáo sư Hà cũng nói thêm: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương