rời xâm xẩm tối, Lệ bước cùng với Thắng cá và hai người đàn em đi vào một con hẻm nhỏ chỉ rộng cỡ chừng một mét rưỡi, đây là nơi tụ tập của những người vô gia cư trong thành phố về đêm…Là nơi tận cùng của những gì bẩn thỉu, bần hàn nhất trong cái thành phố xa hoa nhưng chật trội này… Trong hẻm có vài người đang ngồi dựa sát vào bờ tường, già có trẻ có, trai có gái có, có người cúi gằm mặt xuống đất, có người đang bốc ăn thứ gì đó, có người thì ngửa cổ lên trời, tay cầm cái bình gì đó lạ, miệng thì nhả khói, đôi mắt đờ đẫn phê pha, người dật dẹo như sắp ngã đến nơi. Lệ nói với ông Thắng: - Chẳng có gì bỏ mồm mà vẫn có tiền chơi đồ hả? Ông trùm cười nói: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương