Lệ dừng chân nghỉ mệt ở một hàng ghế, rồi đăm chiêu nhìn xuống bờ sông vắng lặng…

Cô đã đi dọc hết khúc sông, và đã chờ ở đây thời gian dài, nhưng chẳng nhìn thấy bóng dáng người vô gia cư nọ đâu, cũng chẳng thấy có xác con rắn nào cả…

Ba vừa gọi điện cho cô nói rằng em trai cô đã qua cơn nguy kịch, ca mổ đã thành công tốt đẹp, người ta đã lọc thải chất độc ra khỏi người thằng Long, và còn làm một số phương pháp gì đó nữa mà cô nghe cũng không hiểu hết những thuật ngữ ngành y, cô chỉ biết rằng em cô đã sống, điều đó cũng làm cho Lệ cũng có phần nào yên tâm mà ngồi chờ đợi theo dõi.

À nhưng thằng bé đã sống rồi mà? Thế thì còn phải tìm con rắn hoặc người vô gia cư kia làm cái gì nữa nhỉ?

Lệ cũng thấy băn khoăn, trong lòng cô muốn về bệnh viện ngay nhưng lại sợ ba chửi, vậy là nấn ná lại bờ sông.