Lệ ngồi rót trà ra ly, lặng nhìn ngắm Tiên Sinh đang ngồi bên khung cửu sổ.

Đôi mắt Tiên Sinh băng trắng, Tiên Sinh hướng ra ngoài cửa sổ dù chẳng nhìn thấy gì, có lẽ anh đang tận hưởng sự ấm áp của ánh nắng ban mai.

Đây đã là công việc thường nhật của Lệ những ngày qua, cô luôn đến thăm anh vào mỗi buổi sáng, tự tay pha trà cho anh uống, sau khi anh uống trà xong thì cô sẽ rời đi, và quay trở lại vào buổi tối cùng hàng đống những thứ đồ dùng cần thiết, vật phẩm, đồ tẩm bổ.

Lệ chăm sóc cho anh rất chu đáo, mặc dù Tiên Sinh không cần đến những điều đó nhưng anh cũng không chối từ, anh chỉ nói:

- Nơi tăng đoàn tôi có nhiều sư đệ, cũng không để tôi phải thiếu thốn gì cả, cô là phận nữ cứ vào nơi ở của tăng đoàn cũng không được tiện lắm, sức khỏe tôi đỡ hơn nhiều rồi, cô không cần đến nữa đâu.