Diệu Thiện thấy Cô Linh niềm nở như thế, cũng thầm yên trong dạ, nói:
- Hôm nay tôi đến, việc trước nhất muốn nhờ cô xem cho trường hợp của em Chân Như tôi, em ấy vướng Căn Tứ Phủ, các Thầy còn đang chần chừ chưa muốn cho xuất gia, nay nếu đã không thuận một bề thì bề kia ắt mạnh, nếu đã chẳng thể xuất gia, chi bằng Cô mở lượng từ bi mà nhận em ấy về phụng Thánh, thế có được không?
Cô Linh cười lớn, nắm lấy tay Chân Như rất tình cảm, mắt nhìn Diệu Thiện mà nói:
- Trời ơi em còn tưởng việc gì, Tiên Sinh chẳng nói ngay từ đầu mà còn phải vòn vo. Đạo Phật và Đạo Mẫu vốn chung là Phật Mẫu, tuy phân nhánh ra mà thờ, nghi thức cũng có sai khác, nhưng về bản chất đều làm lợi lạc cho chúng sinh thập phương, chẳng làm điều ác, như thế vốn dĩ đã là một nhà rồi, Tiên Sinh còn nghi ngại gì việc đó? Còn đối với em Chân Như thì em có cảm tình đã từ sau vụ lần đó, vốn muốn em ấy về phủ cho có chị có em, có thầy có trò lâu rồi, có công việc gì thì có người chung tay lo lắng cũng vơi đi phần nhiều, nhưng do em Chân Như còn lưỡng lự việc xuất gia nên chưa muốn vậy đó thôi, em chưa có thời gian tới quý chùa để xin em ấy về, nay lại được đích thân Tiên Sinh mang em ấy tới đây cho em, em mừng còn chẳng hết, có gì mà phải nghĩ nữa.
Diệu Thiện nghe như thế thì cười rất vui, còn Chân Như thì có vẻ chẳng được vui lắm, buồn rầu nhìn Diệu Thiện lưu luyến, lặng im chẳng nói…