Lệ trừng mắt lườm Chân Như, răng nghiến ken két, đoạn quay sang nhìn Diệu Thiện với ánh mắt bất lực van lơn cầu khẩn.
Diệu Thiện chợt mủi lòng thương nhưng ngó lại lại thấy ánh mắt nghiêm khắc của Chân Như, Chân Như ngồi tới kế bên Diệu Thiện, nhìn thẳng vào Lệ mà nói:
- Anh tôi có thể bày giúp cho phương pháp, nhưng không thể can dự vào chuyện nhà cô, bởi có điều khó nói, cô có hiểu lầm thì cũng đành chịu vậy thôi. Năm xưa anh tôi vì Trục Vong mà bị một Vong nữ bám theo, Vong nữ đó chẳng phải là Vong bình thường, mà là Vong có Căn Hàng Thánh, nay nó lúc nào cũng đi sát anh tôi, Các Thức của nó và anh ấy kiềm hãm lẫn nhau, Vong nữ ấy lại không thích để anh tôi dùng Huyền Thuật tham dự vào các chuyện thường nơi nhân thế, bởi lẽ anh ấy chẳng còn được khỏe mạnh như người thường do sự kìm hãm chuyển hóa đó, nay nếu anh ấy tham dự việc thường, làm trái ý Vong, thì sự đau khổ phải gánh chịu là không thể đong đếm, ngày xưa cũng vì việc trục Vong mà bao nhiêu người thân của anh cũng đã mất rồi, nỗi đau khổ đó theo dài lâu đến mãi về sau, khiến anh chỉ còn một mình cô độc, sự đau khổ của cô có là gì đâu.
Diệu Thiện nghe nói đến việc như thế thì thất sắc nhìn Chân Như, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng chẳng nói câu gì.
Chân Như thấy thế thì giật mình, biết mình nói lỡ, cúi đầu lặng thinh chẳng nói gì thêm.