Những ngày lo việc tang lễ là những ngày dài nhất đời của Lệ, cô muốn khóc, nhưng không thể khóc, muốn nói chuyện, nhưng chẳng thể nói chuyện, cô chỉ cứ đứng lặng như vậy trước Linh Cữu của ba cô mà thôi. Khi các thầy đọc kinh cầu siêu cho ba, cô lẩm nhẩm đọc theo trong vô thức, đầu cô trống trơn chẳng suy nghĩ gì, cô lặng nhìn lên di ảnh của ba.

Ba cô vẫn ở kia, trong di ảnh, ông oai nghi đường bệ, có phong thái của một nhà lãnh đạo, vẫn là anh mắt nghiêm nghị, đôi môi hơi hé nở nụ cười, ấy thế mà sao giờ đây, ông lại nằm im lìm trong bốn bức ván lạnh giá…

Trong nhà lúc nào cũng tấp nập những người, những người ở cơ quan của ba cô, những người ở quê lên, những nhân viên cấp dưới, người của công ty, đám kèn trống, các sư sãi tụng kinh đám ma, đủ loại thành phần đi ra đi vào như đưa thoi, lúc nào cũng ồn ào…

Thằng Long cứ khóc vật vã, nó ôm cả lấy quan tài ba cô mà khóc lóc thảm thiết cả khi có người cũng như khi đêm muộn, chẳng lúc nào nó rời khỏi quan của ba cô.

Lệ đã gần như suy sụp khi nhận điện thoại báo việc của ba cô, và suýt thì ngất xỉu khi chiếc xe ô tô đưa xác ba cô đậu về ngay trước cửa, Lệ đã nghĩ cô phải gánh chịu tất cả mọi chuyện một mình thế nhưng kì lạ thay cô không phải lo toan một mình…