Bà già Lý Thị nói vừa dứt câu thì bóng đen chẳng nói gì, lững thững đi lại thùng giá để binh khí, đoạn với bàn tay dài lởm chởm những xương gai ra lựa binh khí, sau cùng rút ra một cây rìu, rồi lại lững thững bước về phía ông Quân bấy giờ vẫn đang tò mò xem xét các tở Bùa Chú vàng tràn lan ở khắp mọi nơi trong thùng. Thế rồi nó đi lại, giơ rìu lên giáng một nhát vào ngay giữa đầu ông Quân, bấy giờ ông Quân chợt thấy mặt mày hoa cả lên, có một cơn đau đầu ập đến với ông y như hồi nãy ở ngoài kia, ông loạng choạng ngồi bệt xuống nền đất lạnh trong hang, tay với với giữ lấy cái thùng Bùa Chú cho khỏi ngã. Giờ có tuổi rồi, sao dễ bị xây xẩm mặt mày quá, có lẽ do trong này ít khí ô xi nên thế chăng… Ông Quân nhắm nghiền mắt lại, cơn chóng mặt lại ập đến như ăn trọn lấy người đàn ông tội nghiệp. Đoạn ông Quân giật mình cảm thấy đôi mắt ông ngứa muốn phát điên, ông mở to mắt ra lấy hai tay dụi lia lịa vào mắt. Bóng đen hỏi bà già: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương