Họ cùng hỏi xôn xao lên xem Diệu Thiện tên gì. Diệu Thiện liếc nhìn Lệ trong giây lát, nhưng hình như không nhớ được ra đã gặp cô ở đâu, anh chỉ mỉm cười với cô rồi nói với mọi người: - Giúp người khác có nhiều dạng, giúp người mà lợi cho mình thì công đức hưởng ba phần, giúp người không mong lợi cho mình thì công đức hưởng mười phần, giúp người mà lại nói ra cái giúp của mình thì là lợi cho danh của mình, nếu giúp như thế công đức chỉ có ba phần. Nay tôi giúp bác già này, nếu tôi xưng họ tên ra được các vị ca tụng nhất thời bằng lời nói đầu môi, nghe thì mát tai đó, nhưng công đức lâu bền của tôi mất đi, tôi có ngu gì mà làm như thế. Mọi người nghe Diệu Thiện trả lời khiêm nhường, lòng đều thầm cảm phục đức. Đoạn Diệu Thiện xin chào bái biệt rồi lặng lẽ bước đi ra khỏi đám đông, mọi người đều muốn trò chuyện thêm nhưng không có cớ gì để giữ chân, đành nuối tiếc ra đi cả, bà già cũng đạp xe đi rồi, bấy giờ Lệ mới đi theo sau Diệu Thiện cất tiếng gọi: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương