9 giờ tối hôm đó, Hùng mặc quần áo bó gọn gàng, dắt trong mình một con dao ngắn, mang theo một lon nước, đi giầy bót cao loại đế giày chống rắn rết côn trùng, thoa vào người thuốc chống muỗi, bỏ trong túi áo chuyên dụng một chiếc đèn pin cỡ nhỏ, rồi quay lại núi Vu.
Sáng nay sau khi được Phúc dẫn đi thăm núi một vòng, Hùng đã trở lại nhà trọ dưới chân núi, tiếp tục thu thập thông tin xoay quanh ngọn núi. Càng nghe nhiều, anh càng dần dần hình dung ra trong đầu về những điều kì lạ trên ngọn núi này và đời sống biệt lập của những vị được gọi là “Tổ trên núi, được thắp hương cúng tế cẩn thận hàng năm…
Hùng cảm thấy trong lòng dấy lên một nỗi nghi hoặc mơ hồ xen lẫn với sự tò mò phấn khích…
Đây không phải là một ngọn núi dùng để tế tự cho Thần Linh bình thường, có nhiều điều bí hiểm ẩn chứa xung quanh nó, có những điều khác lạ khiến cho chính quyền xã, huyện không “để tâm tới nó, và người dân thì rất mực kính sợ nó như là một nơi linh thiêng không bao giờ nên phạm đến dù cho bất kì trường hợp nào…
Trong cái hang đó có cái gì đó, Hùng đã lân la dò hỏi, người dân đều nói trên núi đó chỉ khi nào có người trông giữ thì mới lên nơi miếu thần, và không có ai vào cái hang đó bao giờ cả, còn bình thường khi trên núi không có người trông giữ, người ta chỉ thả dê ở khu vực quanh ven chân núi, chặt củi ở đó rồi về khi mặt trời còn chưa lặn…