Hùng không nén nổi cảm thán mà đứng lặng nhìn ngôi mộ… Đây là một người tài đức, tuy ông chẳng có danh vọng gì, ông chỉ là một người ẩn cư, không tiền bạc, không quyền chức, mà ông chỉ đơn giản là một người trông coi đền miếu, học chữa bệnh cứu người, ấy thế nhưng nhân dân khắp vùng này đều tôn kính yêu thương ông… Ấy vậy mà giờ đây cũng nằm sâu dưới ba tấc đất lạnh lẽo, chẳng có người nhang khói như thế này sao? Phúc một năm về thắp hương cho thầy được mấy lần? Khi còn sinh thời thầy chữa bệnh cứu biết bao nhiêu người, trong số những người mà thầy từng cứu chữa bệnh cho ấy, thường ngày có ai lên đây mà lo hương khói cho thầy vào những ngày rằm, mùng một không? Vậy người ta sống ở đời là vì cái gì? Vì điều gì thế? Hùng bỗng nhiên có sự hoài niệm trong lòng… Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương