Buổi chiều hôm đó mặt nước sông Kim Giang gợn sóng lăn tăn, vẫn là mùi hôi thối nồng nặc bốc lên từ những dòng xoáy chất thải đen kịt đổ về từ đâu không rõ, thi thoảng lại có một bịch rách lớn trôi chầm chậm trên bề mặt sông.. Trên cái ghế đá quen thuộc, người vô gia cư lặng ngồi nhìn xuống dòng sông mãi cho tới khi mặt trời đã dần chìm hẳn xuống, chỉ còn chút ánh sáng hồng nhạt của buổi hoàng hôn ảm đạm chẳng mấy chốc nữa cũng sẽ tan đi theo những vệt nắng cuối ngày. Anh chậm rãi lần mò trong túi áo chiếc áo khoác rách rưới cũ kĩ vá chằng vá đục ra một lọ cao nhỏ, rồi mở nắp lọ, lấy một ít cao thoa lên đầu gối…Cảm nhận cái sự nóng của cao đang tan ra qua lớp da sần sùi… Hai hôm nay trở trời, cái đầu gối của anh cứ long lên sòng sọc, nó đau nhức như thể những bánh răng cũ kĩ không còn chất bôi trơn, như thể một bộ máy mà thay bằng dầu nhớt, người ta lại ném cát vào giữa những chi tiết chuyển động… Đây là dư chấn các vết thương của vụ tai nạn kinh hoàng đã lấy đi trí nhớ kí ức của anh… Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương