Chân Như đáp:

- Chẳng phải như thế, nhưng thầy từng có dạy rằng mọi chuyện cứ để mặc con tạo xoay vần, nó diễn ra như thế tức là nó phải như thế. Không người nào ta gặp là thừa, không việc gì xảy ra là sai, không thời điểm nào là lệch. Xét về mặt tâm linh, nếu thực sự đó là việc gia đình đó phải gánh chịu thì nếu anh cứu họ, anh sẽ phải gánh chịu thay nghiệp lực của họ, hoặc là anh làm cho nghiệp lực của họ lâu tan đi, và họ phải chịu khổ dai dẳng, còn nếu thực nghiệp họ không phải chịu như thế, thì dù có gặp anh hay không, họ cũng vẫn sẽ có cách nào đó để vượt qua được. Còn xét về mặt xã hội, như anh vừa thấy đó, họ cũng chẳng có lời nhờ cậy, cũng chẳng có sự tín nhiệm cao, anh chưa biết nguồn cơn mục đích, nếu anh tùy tiện tham gia thì chắc gì đã giúp được cho họ, ngược lại làm họ bất an lo lắng hơn thì sao? Chưa kể tới thánh cô có cho anh ra tay mà tùy tiện giúp người không? Hay nếu thánh cô Kinh Tâm nổi giận thì họ còn phải chịu đau khổ hơn cả cái đau khổ hiện tại? Mọi chuyện do trời, con người chỉ việc thuận theo tự nhiên là đủ, tưởng họa mà có khi phúc, tưởng phúc có khi lại là họa, nếu là người lương thiện thì trời xanh tự khắc an bài. Anh là người có căn số u ẩn, anh có mắt pháp phật gia, một ngày đi đường niệm chú mở con mắt ấy lên, anh nhìn thấy biết bao nhiêu vong ma ngạ quỷ? Anh nhìn thấy biết bao nhiêu quỷ câu hồn đến bắt mạng người? Anh nhận ra bao nhiêu người sắp lìa xa nhân thế? Chẳng lẽ anh đến trước mặt từng người họ mà nói rằng: “này cô, cô sắp chết rồi, cô về lo hậu sự đi là vừa?, hay anh sẽ ra tay cứu cho họ khỏi chết? Có biết bao người như thế anh có quản được hết hay không? Các Bồ Tát cũng chẳng có quyền năng như thế mà phải để tùy cho nghiệp lực của từng người dìu dắt họ đi, các Bồ Tát chỉ tới độ cho họ hiểu về nghiệp lực, hoặc chỉ bày cho họ cách xóa bỏ nghiệp lực chứ làm sao mà cứu họ khỏi ác nghiệp họ gây ra? Các Bồ Tát cũng không làm thế, vậy vì sao mà anh phải lo những việc như thế? Anh là Phật chăng?

Diệu Thiện khẽ quay sang nhìn Chân Như mỉm cười nói:

- Mới ba năm không gặp, em đã giác ngộ được nhiều rồi nhỉ? Việc học của em ngày càng tinh tấn.

Chân Như nghe không ra ý tứ, tưởng Diệu Thiện đang khen mình, nên cúi đầu đỏ mặt, rón rén bước đi bên anh.