Cảnh chùa Chân Hòa đẹp đẽ trang hoàng, lại lung linh kì bí, vừa mang màu sắc trang nghiêm, lại vừa có vẻ thanh tịnh, khiến cho tâm hồn người ta hân hoan đến lạ kì… Những người đến chùa vào ngày rằm đông hơn cả kiến, người hiểu biết về phật pháp đến hành lễ cũng nhiều, mà người đến chủ yếu để vãn cảnh chùa cùng nhiều như thế, thật là một nơi danh địa thắng cảnh. Ông bà nói chẳng sai, “Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu, dù vì nhiều mục đích khác nhau mà người ta đến, nhưng khi đã bước vào nơi này, thì mọi người đều bị cái không khí trang nghiêm nơi đây làm cho đồng tâm, đồng ý. Ông Quân ngồi nghỉ ở ghế đá ngoài cổng chùa cùng với Lệ, để mặc cho bà Huệ vào trong chùa thắp hương làm lễ bái tùm lum, ông vốn dĩ cũng đâu có quan tâm lắm tới những điều lễ lạt như thế, lần này chẳng qua ông đã kiếm cớ là sẽ đưa bà đi lễ bái khắp các chùa ở thủ đô cho biết nên mới buộc phải đưa bà đi vậy thôi… Ông Quân hỏi Lệ: - Chỗ anh chàng vô gia cư kia thế nào rồi? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương