Phúc lặng đi, đoạn mắt pháp hé mở, Phúc liền nhìn thấy ngay, từ nơi lỗ chỗ vết mụn nước trên tay và mặt của bà già là những giòi trùng âm đang bò ngoe ngẩy bên trong, nhô ra những cái đầu trắng lúc nhúc, hóa ra người đàn bà này bị bệnh âm, thảo nào điều trị nhiều năm rồi mà không khỏi. Bà già không nhận ra việc Phúc mở mắt pháp và không nhìn thấy quạ đen tên Ma - Na - Tịch, nên Phúc biết căn của bà cũng chẳng phải tới hàng U Ẩn*, có lẽ là chỉ người có căn cao nhìn ra được điềm dữ chứ chưa chắc bà ta nhìn thấy tận mắt quỷ Tột Khốc ở ngoài kia. (*U Ẩn: căn số linh thiêng rất mạnh, người có căn này thường nhìn được rõ âm binh ma quỷ và trò chuyện được với chúng như với người.) Phúc hỏi: - Thế từ khi nào mà bà bắt đầu bị những mụn này? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương