Một gã quan viên đạo phủ Kinh Kỳ đạo từ bên ngoài chạy nhanh vào, trước đó khi chờ bên ngoài đã sốt ruột đi tới đi lui như kiến bò trên chảo nóng. Lý Trường Diệp phái người triệu hắn ta vào. Lúc nhìn thấy Lý Trường Diệp, quan viên này hiển nhiên đã lo lắng muốn chết, giọng nói hơi khàn khàn: “Điện hạ, hơn một canh giờ trước đạo thừa Tiết Hoa Y bỗng nhiên sắp xếp rất nhiều sương binh trong phủ đạo thừa ra ngoài truyền lệnh, triệu tập tất cả chủ quan phó quan sương binh các quận huyện Kinh Kỳ đạo mau chóng đến Thạch Thành. Sau khi đạo phủ đại nhân nghe tin đã đến gặp Tiết Hoa Y, bảo hạ quan nhanh chóng đến thông báo cho điện hạ. Lý Trường Diệp rõ ràng là hơi kinh ngạc sau khi nghe xong, gã nghiêng đầu nhìn Thẩm Lãnh: “Tiết Hoa Y làm vậy là ý gì? Thẩm Lãnh nói: “Nhân chi tương tử... Hắn không tiếp, bởi vì “kỳ ngôn dã thiện (1) không đúng lắm với tình huống hiện tại, hẳn là đổi một chữ, “nhân chi tương tử kỳ hành dã thiện (2)... Đương nhiên đây là phán đoán mà Thẩm Lãnh đưa ra trong khoảnh khắc này, không biết đúng hay sai, nhưng mà hắn hy vọng là đúng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương