Phương Thiệp Di ngồi xổm xuống tỉ mỉ kiểm tra thi thể một lượt. Thật ra không kiểm tra kỹ lưỡng cũng nhìn ra được, lần này Lý Trường Trạch chết không thể chết thêm được nữa, nếu vết thương như vậy còn không đủ để giết chết một người thì đây có thể trở thành một câu chuyện thần thoại.

Vết thương đáng sợ trên đó hoàn toàn không giống như là nắm đấm đánh ra, cho dù là một nam nhân bình thường đập búa lớn vào cổ người ta thì cũng sẽ không có vết thương thảm liệt như một quyền này của Mạnh Trường An.

Phương Thiệp Di quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái, Mạnh Trường An đang cầm một cái khăn tay lau vết máu trên tay.

Hắn nhìn ra được, Mạnh Trường An đích nắm đấm các đốt ngón tay chỗ có vài chỗ phá, trên tay hắn đích máu không đều là Lý Trường Trạch đích máu, cũng có Mạnh Trường An máu của mình.

Có thể thấy được gã thô bạo cỡ nào khi đánh ra một quyền này.