Đội ngũ của người Hắc Vũ dừng lại ở bờ hồ Lạc Già. Để bày tỏ thành ý, Nguyên Phụ Cơ cố ý đến sớm, thời gian hẹn còn hơn một canh giờ nữa nhưng hắn ta đã chờ ở đây. Biết sao được, yếu thế thì phải có tư thái của yếu thế. Lý Trường Trạch ở trong xe ngựa phát ra tiếng ú ớ, cũng không biết là đang mắng chửi gì, Nguyên Phụ Cơ cũng không có hứng thú nghe, nhưng đại khái cũng chỉ là chuyện mười tám đời tổ tông, nhiều hơn cũng không dễ tìm từ. Hiện tại Nguyên Phụ Cơ ngay cả bản thân mình cũng không lo được, còn lo đến mười tám đời tổ tông gì chứ. Đến giờ hắn ta vẫn còn nghĩ mà sợ, đâu còn có tâm trạng mà suy nghĩ về những chuyện Lý Trường Trạch đề nghị. Nếu đã chấp nhận làm đồng minh với Lý Trường Trạch, hắn ta thật sự bị lừa rồi. Bởi vì trước đó hắn ta cũng không biết nội bộ Ninh quốc xảy ra chuyện gì, không biết một Lý Trường Trạch giả đã chết, và còn được hậu táng theo thân phận của Lý Trường Trạch thật, như vậy thì cho dù hắn ta và Lý Trường Trạch thành đồng minh, Lý Trường Trạch cũng đã mất đi tất cả giá trị, hoàn toàn không cần phải hợp tác, không có gì để có lợi dụng lẫn nhau, chỉ có hại nhau, cái hại này lớn hơn cái hại kia. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương