Trước đó Dư Mộng Điệp chưa bao giờ từng nghĩ có một ngày mình sẽ vào chỗ ở của hoàng đế bệ hạ, cho dù nàng ta biết rõ Lý Trường Trạch là tiền thái tử, nàng ta cũng không nghĩ tới. Lý Trường Trạch hứa với Nghiên Nhi nếu sau này ta nhập chủ cung Vị Ương, ngươi chính là quý phi, nhưng gã ta chưa từng nói những lời này với Dư Mộng Điệp, ngay cả một chữ cũng chưa từng nói. Bởi vì gã ta cảm thấy Dư Mộng Điệp tuy xuất thân thanh lâu nhưng quả thật là một nữ nhân rất đơn thuần, thứ nàng ta yêu không phải thân phận của gã ta, bất kể là hoàng tử hay tội nhân cũng không sao, nàng ta chỉ yêu con người gã ta, yêu tài học của gã ta. Cho nên khoảng thời gian đó trong đầu Lý Trường Trạch luôn có một ý nghĩ, cho dù long trời lở đất, cả triều phản đối, gã ta cũng phải lập Dư Mộng Điệp làm hoàng hậu. Nhưng gã ta chưa từng nói. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương