Võ nghệ của Lạc Văn Khúc không kém, một người đã huấn luyện ba mươi năm thì làm sao có thể kém được, chỉ là gã ta thiếu kinh nghiệm. Có rất nhiều thiếu niên kinh tài tuyệt diễm hành tẩu giang hồ, lúc đầu nổi danh thiên hạ, nhưng không bao lâu sau sẽ không có tung tích gì nữa giống như tan thành mây khói, chỉ là bởi vì thiếu kinh nghiệm. Hai người tỷ thí, người thiếu niên có sĩ khí mạnh mẽ sẽ luôn chiếm hết ưu thế lúc đầu, nhưng nếu đối thủ có kinh nghiệm phong phú, lăn lộn giang hồ nhiều năm, cho dù thể lực và võ kỹ đều kém hơn gã một chút nhưng cuối cùng cũng có thể thắng gã. Lạc Văn Khúc chính là như thế. Nếu nói về võ kỹ đơn độc thì gã ta tuyệt đối có chỗ đứng trên giang hồ, nhưng gã ta chưa từng hành tẩu ở giang hồ thì đâu biết chuyện giang hồ, không chỉ đơn thuần là võ kỹ cao thì có thể hoành hành không kiêng kỵ. Trong tay người từ dưới nước nhô lên có một thanh đoản kiếm, động thủ ở trong nước, binh khí dài gần như không có đất dụng võ, đoản đao đoản kiếm ở trong nước mới có lực sát thương mạnh hơn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương