Lý Trường Trạch ở trong thôn nhỏ chỉ có tổng cộng hơn trăm nhân khẩu này, mỗi ngày gã ta đều sẽ đến trà lâu trong huyện thành kể chuyện, đối với các bách tính mà nói những câu chuyện gã ta kể đều là bí văn, bí văn khó có thể nghe được. Không nói đến chuyện xưa của Đại Ninh, chỉ nói những chuyện thời Sở là các bách tính cũng cảm thấy hứng thú, nhất là chuyện liên quan đến hoàng tộc, các bách tính càng hiếu kỳ, bất kể là hoàng tộc Đại Ninh hay hoàng tộc thời Sở đều giống nhau. Buổi trưa mỗi ngày gã ta cũng sẽ ăn cơm ở trong trà lâu này, nghỉ trưa một lát thì bắt đầu kể chuyện buổi thứ hai, mỗi ngày sẽ rời đi trước khi trời tối. Đây là điều kiện gã ta và chưởng quầy đã bàn trước, gã ta nói nói đây là lời hứa với thế tử ở nhà. Bất kể nhìn thế nào gã ta cũng không giống một người xấu, thậm chí không giống một người từng phạm sai lầm. Không quá ngày, các bách tính trong huyện thành Lai Thủy đều biết chuyện vị tiền thái tử này định cư ở chỗ bọn họ, việc buôn bán của trà lâu đó quả thật càng ngày càng phát đạt. Trên thực tế, nếu không phải Lý Trường Trạch bị giáng làm thứ dân thì các bách tính làm sao có thể thường xuyên gặp người có thân phận như gã ta. Trước đây khi gã ta còn là thái tử, xuất hành có hộ vệ đông nghịt, đừng nói nhìn rõ dáng vẻ như thế nào, thái tử điện hạ ngồi ở trong liên xa cũng không lộ mặt ra. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương