Chiều hôm đó Dư Mộng Điệp sai nha hoàn của mình đem số tiền riêng nàng ta tích lũy được trong nhiều năm đến cho Lý Trường Trạch. Ngay khi nhìn số ngân lượng nhỏ vụn và mấy tờ ngân phiếu đó, trong khoảnh khắc Lý Trường Trạch thầm nghĩ chỉ như thế này là rất tốt. Chẳng lẽ không phải là rất tốt sao? Nhất định rất tốt, nghĩ thôi cũng rất tốt. Lý Trường Trạch hơi thất thần nhìn số tiền trên bàn. Đây là lần đầu tiên Lý Trường Trạch gặp nữ tử ngây thơ đối đãi với gã ta như vậy, những nữ tử trước kia có người nào không phải ham muốn thân phận của gã ta, trước khi gã ta gặp chuyện thì ham muốn sự tôn quý của gã ta, sau khi gã ta gặp chuyện thì muốn lợi dụng gã ta. Hiện giờ gã ta đã là tội nhân, Dư Mộng Điệp yêu gã ta chỉ là vì tài hoa và nhân phẩm của gã ta. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương