Đồ Thác Hải bọn họ đi theo hướng đường thuỷ sông Nam Bình, trên đường đi khá là cẩn thận. Y không to gan giống đệ đệ của mình, y dẫn người đi đường nhỏ hoặc là đi xuyên qua bãi đất hoang, trên đường đến sông Nam Bình dựa vào những thứ tìm được như thỏ hoang để ăn. “Ta đã phạm một sai lầm. Trong bụi cỏ lau ở bờ sông, Đồ Thác Hải sắc mặt khó coi muốn chết, y đã phát hiện vấn đề nằm ở đâu. “Ninh quốc không có ăn mày.” Đồ Thác Hải ngồi ở đó, đưa tay bẻ gãy một cây colau, dùng sức tách đoạn từng chút từng chút một. Vết đứt của thân cỏ lau rất sắc, cửa qua ngón tay của Đồ Thác Hải nhưng y giống như không có một chút cảm giác nào. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương