Một cái bình sứ để ở đây, thuốc vẫn chưa uống mà trong lòng Lý Trường Trạch đã có đủ mọi mùi vị. Gã ta thật sự không biết nên nói như thế nào, nên làm như thế nào, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một chút hối hận.

Nếu như... Trong đầu gã ta chỉ là xuất hiện ý nghĩ đó trong nháy mắt, nếu lúc trước không nghe theo sắp xếp của mẫu thân mà là dựa theo tất cả sắp xếp của phụ hoàng, hiện giờ người chờ đăng cơ không phải là đệ đệ Lý Trường Diệp mà là gã ta.

Giống như trong cõi u tối đều có ý trời, mẫu thân gã cả đời đều tranh giành, nhưng giành đi giành lại cũng không tranh giành được sự sủng ái của phụ hoàng gã ta, đừng nói sủng ái, ngay cả tín nhiệm cũng không có chứ nói gì đến tình cảm.

Ý nghĩ này chỉ là lóe lên trong đầu Lý Trường Trạch, cho nên sự hối hận của gã ta cũng là thoáng qua.

Năm đó ở phủ Lưu Vương Tây Thục đạo, thật ra mẫu thân gã ta thật sự để ý đến nữ nhân đó sao?