Sau khi nghe Trần Nhiễm nói xong, Dương Thất Bảo mất một lúc mới phản ứng được, gã nhìn Trần Nhiễm, Trần Nhiễm nhìn gã, vẻ mặt của hai người hoàn toàn bất đồng.

Dương Thất Bảo bị thương đến cực hạn, người đã hơi đờ đẫn, tầm mắt của gã đã rất trống rỗng, sau khi giết người lại trút ra cơn phẫn nộ cho nên hiện giờ hoàn toàn không biết nên làm những gì. Điều duy nhất gã nghĩ đến chính là không thể để chuyện này liên lụy đến Trần Nhiễm và năm mươi mấy huynh đệ chiến binh.

Bất kể như thế nào, nếu giết người như vậy thì triều đình nhất định sẽ hỏi đến. Gã là tướng quân cấm quân, thân phận đặc biệt, chuyện này lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến triều đình lớn cỡ nào? Ảnh hưởng đến cấm quân nhiều cỡ nào?

Nhưng Dương Thất Bảo nhất định phải tự ôm hết mọi chuyện, nếu không thì một khi liên lụy đến Trần Nhiễm bọn họ, chuyện sẽ càng phức tạp hơn.

“Ngươi... ý của ngươi là?