Trần Nhiễm tiến lên giơ tay túm lấy cổ Ngô tiên sinh nhấc lên. Lúc gã nhấc người lên cao bằng một cánh tay, cơ bắp trên cánh tay đều phồng lên, ống tay áo trong nháy mắt liền chật căng. Tuy nhìn gã cũng hơi béo nhưng hiện tại hoàn toàn khác nhau với lúc trước, nếu gã thật sự dồn nhiều sức lực, một cú đấm đánh chết một người cũng là thao tác bình thường. Ngô tiên sinh sợ hãi sắc mặt trắng bệch, vừa giãy giụa vừa nói: “Tướng quân, ngài đây là ý gì? Trần Nhiễm nói: “Vừa rồi người của ta đã âm thầm điều tra, phòng ốc trong nhà Dương tướng quân đều đã sụp đổ hơn phân nửa, cửa tuy khóa lại những ván cửa đều đã hư hại, trong sân cỏ hoang mọc thành bụi, căn bản không phải nơi có người ở. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương