Trên xe ngựa, Dương Thất Bảo nhìn về phía Trần Nhiễm nghiêm túc nói: “Cho nên trước khi ta vào thủy sư, ta không nghĩ giữa người và người có chỗ nào đáng để tín nhiệm, cái ác trong nhân tính, từ nhỏ ta đã bắt đầu nhìn thấy rồi.” Trần Nhiễm gật đầu, nhớ lại Thẩm Lãnh bị Mạnh lão bản ức hiếp, gã thở dài: “Cái ác trong nhân tính, đại tướng quân và ta cũng đã bắt đầu nhìn thấy từ nhỏ. “Nếu không phải ta tòng quân... Dương Thất Bảo thở dài rồi nói: “Có lẽ ta đã bị giết chết ở trong sơn thôn, không một ai biết, chết im hơi lặng tiếng... Nhà chúng ta chỉ có một mình ta có thể chống chọi, có thể đánh nhau, có ta ở đó thì những người trong thôn không dễ dàng quá hỗn xược.” “Khi ta rời nhà đi tòng quân, cha mẹ ta đều không cho, kéo ta lại khóc lóc, nói ta đi thì đệ đệ muội muội và hai người bọn họ chẳng phải là bị ức hiếp đến chết sao, bọn họ cũng trông mong ta lo liệu việc trong nhà, nhưng ta biết nếu ta không đi tòng quân thì cả đời đều sẽ như vậy.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương