Tiết Hoa Y nói một câu “các vị đại nhân đều ở trên danh sách chứ”, lúc ấy có hơn phân nửa số người ở đây lập tức đứng lên, gần một nửa còn lại là phản ứng chậm, chờ sau khi phản ứng lại thì sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. “Có phải cảm thấy âm hồn bất tán không?” Tiết Hoa Y cười cười, vừa bước đi vừa nói: “Nghĩ mà xem, thật sự được coi là âm hồn bất tán. Hẳn là các ngươi đều rất vui vẻ sau khi biết Tiết Thành Tiết tướng quân bị giết mới đúng, cho dù không vui thì cũng sẽ thở phào một hơi. “Nhưng tuy rằng Tiết tướng quân đã chết, danh sách vẫn còn, có lúc ta cũng cảm thấy danh sách đó không nên tồn tại. Đó là ác mộng của bao nhiêu người, bao nhiêu người không thể ngủ yên giấc vì danh sách này. Ta cũng vậy. Hắn ta dừng chân lại, nhìn lướt qua từng khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của các đại nhân kia. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương