Cả hai đại môn thần chiến tướng của Tang quốc đều thiệt mạng ở chiến trường tuyến nam đảo Tả Trung Châu của bọn họ. Hòa Mộc Cửu Nhất chết trong loạn quân ở trận chiến Anh Thành, lúc tìm được thi thể đã hoàn toàn thay đổi, người trúng nhiều mũi tên. Đức Mục Xuyên chết trong tay Mạnh Trường An, được vinh danh là đệ nhất chiến tướng dưới trướng Cao Tỉnh Nguyên nhưng ngay cả hai đao của Mạnh Trường An cũng không thể chặn được. Con người sau khi bị thua về mặt khí thế thì ngay cả xuất chiêu cũng không dám dùng toàn lực, sau khi trong lòng nhụt chí thì ý chí chiến đấu sẽ giảm phân nửa, cho dù vốn là đối thủ ngang sức thì cũng sẽ thua, huống chi y vốn đã không bằng Mạnh Trường An. Sau khi chiếm quận thành Hải Dã, đánh vào Kinh Kỳ đạo Tang quốc đã là việc gần trong gang tấc. Trên tường thành, Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh ngồi ở đó, chân đều ở bên ngoài tường thành, hai người cũng không sợ ngã xuống, mỗi người một bầu rượu, nhìn mặt trời Tang quốc lặn xuống, nhìn vùng đất xa lạ này. “Trước khi đánh Tang quốc ngươi còn hết sức lo lắng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương