Thạch Thành, phủ đệ đạo phủ đại nhân. Thẩm Lãnh ngồi ở đó ngẩn người, Sầm Chinh bước vào nhìn hắn, đưa tới một túi bánh điểm tâm: “Lúc ăn cơm tối người ăn ít như vậy sẽ nhanh đói, đây là điểm tâm chà bông, mùi vị rất ngon, không cần cảm ơn, ngươi cũng không cần đợi, ta sẽ không nói bao nhiêu tiền một túi đâu, ít nhất sẽ không nói trước khi người ăn.” Thẩm Lãnh cười cười tỏ ý cảm ơn: “Cảm ơn tướng quân. “Quốc Công, ngươi không thể gọi ta là tướng quân nữa, đó là chuyện rất lâu trước đây rồi. Thẩm Lãnh trả lời: “Hôm qua.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương