Phủ Đình Uy.

Phương Bạch Kính đặt một phần hồ sơ trên bàn xong thì lui ra sau đứng nghiêm nói: “Lần này chắc hẳn Vũ Văn Tiểu Sách đã trốn rồi, người của chúng ta gần như hết tất cả thuyền trên sông Nam Bình đã nhưng chẳng có manh mối gì. Cho dù y không đi đâu cả, chỉ có vào núi Thanh Tuyển, những dãy núi kia kéo dài hai nghìn dặm có muốn lật tung cũng khó.”

Hàn Hoán Chi gật đầu: “Đại Ninh quá lớn, nếu một người trong tay không thiếu tiền, không thiếu vật tư, không thiếu trợ thủ, muốn tìm chỗ ẩn núp để người khác không phát hiện thì đúng là không dễ tìm.”

Phương Bạch Kính nói: “Người này ở trên núi Thanh Tuyển rất có thể sẽ có một chỗ ẩn nấp như vậy. Bây giờ bốn đạo Kinh Kỳ đạo, Liêu Bắc đạo, còn có Giang Nam đạo và Liên Sơn đạo đều đang tra xét kỹ càng hơn nữa không chỉ là tra xét người, mà còn tra xét sổ sách. Theo tin tổng hợp từ Trường An trước mắt có thể thấy Vũ Văn Tiểu Sách người này đúng là hàng năm đều có đi lại trên bốn đạo này. Cho dù không phải y đích thân đi nhưng cũng sẽ có thủ hạ của y đi lại.”

Hàn Hoán Chi hỏi: “Bọn họ rất có tiền?”