Sau khi hoàng đế nói xong câu này thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lại Thành nhìn bóng lưng hoàng đế dường như nhìn thấy một ngọn núi cao, một ngọn núi cao khiến người ta vĩnh viễn không nhìn thấy đỉnh. Ông ta đứng ở nhân gian đã sớm chịu cảnh cô đơn của một kẻ đứng trên đỉnh quyền lực từ lâu. Ông ta không phải núi cao, cũng không phải đứng trên vai người khổng, mà bản thân bệ hạ đã là một người khổng lồ. Rất nhiều năm trước lão viện trưởng đã từng nói với Lại Thành, trên thế giới này tầm nhìn của người với người khác nhau. Lúc đó Lại Thành cảm thấy lời nói của lão viện trưởng là chỉ học thức, phẩm vị của người với người không giống nhau cho nên tầm nhìn đương nhiên khác nhau, nhưng mà sau này ông ta mới tỉnh ngộ ra tầm nhìn mà lão viện trưởng nói chính là tương lai. Ai cũng đều tràn ngập tò mò đối với tương lai, muốn biết rốt cuộc tương lai là thế giới ra sao? Bởi vì con người tò mò về tương lai cho nên sinh ra không ít thứ huyền diệu không giải thích được, ví dụ như bói quẻ, ví dụ như xem Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương